Summary
Ngước nhìn núi cao, Trần Vãn là chú chim ấy, không ngừng bay lượn vòng quanh.
Nhìn thì là một ông trùm nhưng thực ra ngạo kiều sâu sắc giỏi thả thính công x nhìn thì rất linh hoạt hiểu lòng người nhưng thực ra lại có chút điên loạn, dịu dàng thụ.
Thái tử gia x con hoang, Triệu Thanh Các x Trần Vãn.
Trần Vãn là người năng động, linh hoạt, dựa vào cách làm việc chu đáo, tỉ mỉ, đáng tin cậy mà vào được đảng Thái tử. Nơi có anh ấy, đến độ ẩm không khí cũng vừa đẹp. Tốn hết tâm tư công sức cũng không phải để mong Triệu Thanh Các thích mình. Trần Vãn không để lại tên cũng không kể công, Triệu Thanh Các thậm chí cũng không cần biết đến cậu, có thể ở trong một vòng tròn xã giao nhìn anh ấy từ xa vài lần là được.
Bạn tốt hận sắt không thể rèn thành thép:
“Cậu vì cái gì?”
“Không vì gì cả”, Trần Vãn cười cười, tự mình có một quy tắc yêu thầm kiên định, vững chắc mà người khác khó có thể đánh vỡ.
“Nếu nhất định phải nói, thì là vì để có thể khiến cậu ấy thoải mái vui vẻ vài phút khi tôi ở đó.”
Triệu Thanh Các là đứa con kiêu ngạo của trời, quyền cao chức trọng, Trần Vãn là người biết mình, sẽ không bao giờ ôm hy vọng đối với những chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, lại tự nghĩ rằng đã làm hoàn hảo không một khuyết điểm. Gặp lại trong buổi đấu giá, Trần Vãn trốn ở trong đám đông cùng người bên cạnh cung kính hỏi thăm. Nhặt được đồ vật của anh, cậu sẽ nhờ bạn tốt gửi lại, lúc có người đến muốn nhờ làm quen, cậu sẽ xin lỗi rồi nói rằng thực ra anh ấy không quen biết cậu… Cậu quả thật đã cho là như thế. Mãi cho đến khi ở trên du thuyền, anh cắn đầu thuốc, bình tĩnh lặng lẽ nhìn cậu nói: “Trần Vãn, tôi không có bật lửa.” Vẻ ngoài là công được cưng chiều, nhưng thực ra anh mới là người không một tiếng động mà “ấn đầu” đối phương theo đuổi mình. Sự giằng co và do thám của người trưởng thành âm thầm tuôn ra, bụng dạ của cả hai người cộng lại cũng phải hơn 800 cái.